[Fanfic NTH] Ở Thế Giới Khác / Chương 15: Cứu bạn
[Fanfic NTH] Ở Thế Giới Khác
  • Mạc Nhiên
    Mạc Nhiên
    Nếu Mạc Nhiên tự tin hơn một chút, kết quả chắc chắn sẽ tốt hơn…
  • Mạc Nhiên nghĩ thầm, rồi tuyệt vọng đón nhận những gì sắp sửa xảy đến.
  • Vào khoảnh khắc mắt chạm mắt với Ngu Thư Hân, Mạc Nhiên chưa bao giờ nghĩ đến kết cục này của bản thân mình. Từ nhỏ cô sống cùng với bà mình trong một thị trấn nhỏ nằm ở ngoại ô. Cuộc sống gặp nhiều khó khăn khi mẹ cô bỏ nhà theo người khác, còn ba cô thấy cô, một con nhãi ranh có gương mặt chẳng khác gì mẹ nó, thì đâm ra chán ghét, đến độ chẳng buồn gọi cô một tiếng “con”.
  • Cả đời Mạc Nhiên sống trong u tối, chỉ có cây bút chì làm bạn. Hồi ấu thơ, cô thường hay dùng bút vẽ bậy lên tường sau mỗi lần bị ba đánh, chẳng vẻ vang gì khi làm điều đó, nhưng so với những trận đòn roi đầy cay nghiệt, thì cô thích tự tưởng tượng bản thân đang sống trong một gia đình hạnh phúc hơn. Ở nơi đó, cô có cha và mẹ, những người mà thân yêu mà cô có thể gọi họ là gia đình của mình. Mạc Nhiên sống rất trầm lặng, cô không trưng cầu gì xa hoa ngoài một cuộc đời bình yên.
  • Cô được Trời cao thương tình ban cho tài năng vẽ vời, nhưng cuộc đời lại chẳng muốn cô theo cái nghề đó. Cha cô ghét bỏ cô, vì chính ông cũng nhận thấy cái niềm đam mê nghệ thuật cháy bỏng, thứ đã làm bà mẹ ông đi theo thằng đàn ông khác, đang rực lửa trong cơ thể con gái mình. Mỗi ngày trôi đi, ông càng đay nghiến, hà khắc với Mạc Nhiên hơn. Nhưng Mạc Nhiên là một người cố chấp, đối với đam mê của mình, cô một hai khăng khăng giữ lấy, rồi dựa vào tài năng của mình để đi tiếp được đến ngày hôm nay.
  • Nếu chỉ so với tài năng, thiên phú của cô rõ ràng mạnh hơn Ngu Thư Hân rất nhiều. Ấy mà cô không có được sự tự tin của cô ấy. Nổi trội hơn nhưng lại dè dặt hơn, đến cuối cùng, Mạc Nhiên bị chính sự tự ti của mình dìm chết.
  • Trong ngày hôm đó, cô bị đám thanh niên kia trấn lột hết tiền rồi buông ra mấy câu sỉ vả. Cô chỉ có thể lẳng lặng xếp tập vào, không dám than cũng không dám trách. Cô tự hỏi, nếu cô than thì ai sẽ thấu, không một ai cả. Thời gian càng trôi qua, lòng cô càng thêm chết lặng. Mạc Nhiên đã sống một cuộc đời tồi tệ, đến mức cô nghĩ bản thân mình không thể sống tiếp được nữa.
  • Lang thang vô định đến bên bờ sông, Mạc Nhiên đứng từ thành cầu, ngó xuống quan sát khung cảnh xung quanh. Cuộc đời là một chuỗi những tháng ngày bi thương không ai biết trước, cô đã tự tay đẩy người bạn muốn làm thân với mình ra xa và để nhận lại những sự thờ ơ mà bản thân luôn tìm mọi cách tránh né. Cô thừa nhận, một mặt cô sợ hãi Ma Thanh Thanh, một mặt lại luôn ghen tị với cô ta. Cô ta chẳng có tài năng gì cả, nhưng lại luôn được mọi người công nhận. Dẫu cô ta có xấu xa đến nhường nào đi nữa, người ta đều sẽ thương xót cô ta.
  • Tại vì sao? Cô nghĩ rồi câu trả lời tự hiện ra.
  • Vì cô ta đẹp.
  • Sự thật chỉ có một, lại đau lòng hơn bao giờ hết.
  • Mạc Nhiên đứng ở thành cầu, cả người lồng lộng trong gió. Mắt cô hướng về dải trời xa xôi, con ngươi sáng trong được gió biển hong khô, khiến cho nội tâm đau đớn được xoa dịu phần nào. Cô muốn bản thân mình hóa thành ngọn gió, lồng lộng ngoài biển khơi ngoài kia, hoặc hóa thành hải âu, có bầy có đàn để cùng bay về phương xa.
  • Bàn chân cô nhẹ hẫng, cả cơ thể nhảy bổ về phía trước. Mặt nước bao trùm lên cơ thể nhỏ nhắn, khiến cô khó lòng thở được. Hô hấp suy kiệt, cô thấy rõ Tử Thần đang ôm cô vào lòng, dịu dàng âu yếm cô qua bể khổ.
  • Cô tuyệt vọng lắm rồi. Mạc Nhiên nghĩ, nước mắt lã chã rơi.
  • Mạc Nhiên
    Mạc Nhiên
    Tại sao ông Trời lại bất công với tôi đến vậy.
  • Mặt nước nhấn chìm coi gái nhỏ xuống lòng sông, chợt một bàn tay giang ra, cuỗm lấy cô từ tay Tử Thần về. Dưới con mắt ti hí bị nước ngập tràn, cô thấy rõ bóng hình người con gái mặt mày nhăn nhó, mắng mỏ không ngừng.
  • Thư Hân
    Thư Hân
    Cô… cái thể loại ngu ngốc gì không biết.
  • Ngu Thư Hân tức giận mắng, uất ức không gì tả xiết. Vốn định bụng cứ vậy bỏ mặt con người này mà đi, nhưng nào ngờ bụng dạ cứ quặn thắt lên, cuối cùng ma xui quỷ khiến sao làm cô phải quay lại.
  • Thư Hân
    Thư Hân
    Không sống được ở đây thì sống ở chỗ khác. Cô tưởng trên đời chỉ có mình cô khổ thôi à. Bây giờ cô chết, những người ức hiếp cô sẽ thấy thế nào? À, nhỏ đó chết rồi à, vui thật. Cô muốn thấy những con người đó ngay cả khi cô chết rồi vẫn còn cười chê cô hả?
  • Bị mắng chửi thậm tệ, Mạc Nhiên chỉ có thể đau lòng khóc thét lên, nước mắt nước mũi tèm lem.
  • Mạc Nhiên
    Mạc Nhiên
    Tôi không làm gì sai cả… Sao lại đối xử với tôi như thế.
  • Thư Hân
    Thư Hân
    Nói như cô thì cả thế giới chẳng có ai sai rồi.
  • Ngu Thư Hân mắng, càng lúc càng tức hơn. Tức chết cô. Cái cô gái này, sao mà phiền quá!
  • Thư Hân
    Thư Hân
    Có người muốn có được tài năng của cô còn không được. Cô lại đem nó vứt xuống biển, thật uổng mà.
  • Mắng thêm vài câu, Ngu Thư Hân vận sức kéo Mạc Nhiên vào bờ, mặt mày tái nhợt không thèm để ý gì tới con gái đang khóc nức nở đó nữa.
14
Chương 15: Cứu bạn